KỶ NIỆM 42 NĂM NGÀY NHÀ GIÁO VIỆT NAM 20/ 11/ 1982 - 20/ 11/ 2024
Cứ mỗi lần tháng 11 ùa về, đến cái ngày mà cả một năm mới có một lần để nhắc học trò nhớ về thầy cô của mình, nhắc đến ngày Nhà Giáo Việt Nam thì mọi ký ức của thời học sinh lại ùa về. Nhớ những lời căn dặn, những cái vỗ vai, hay cả những lời răn đe nghiêm khắc của thầy cô khi học trò mắc phải lỗi. Và 20/11 như là ngày để chúng ta cùng trở về, một lần nữa cúi mình tri ân những người thầy, người cô ươm mầm tri thức.
Thầy cô là người đã dạy con nét chữ đầu tiên để rồi sau này, khi con lớn hơn một chút, con mới hiểu sự ân cần của cô, khi cầm tay con uốn từng nét chữ không chỉ đơn thuần là dạy con biết viết, mà nết người của con cũng bắt đầu từ những nét chữ A,B,C. Là người mà phải thức cả đêm để viết lại và cảm nhận bài văn thầy phê “cảm nhận còn hời hợt” bằng tất cả tình cảm, vốn sống của mình. Tất cả những gì thầy cô làm là chỉ mong học sinh của mình sẽ tốt hơn, trưởng thành hơn. Chỉ có lời ca, tiếng hát không thể nói hết được công lao to lớn của cô, thầy!
Tục ngữ, ca dao Việt Nam ta có nhiều câu hay nói về thầy cô: “Kính thầy mới được làm thầy” Hay: “Muốn con hay chữ phải yêu kính thầy” Thật vậy, nếu không có thầy cô chỉ dạy thì chúng con sẽ không biết chữ. Thầy cô là những người đã dìu dắt con đi trên con đường học vấn. Từ chỗ chưa biết gì, chúng con dần dần biết chữ, biết đọc, biết viết, biết làm văn, làm toán, biết được những kiến thức phong phú vô tận của nhân loại. Thầy cô đã giúp cho chúng con có được chìa khóa để mở cửa tri thức của cuộc sống. Thầy cô đã vun đắp ước mơ cho chúng con, đưa chúng con đến đỉnh cao của kiến thức, của một tương lai tươi đẹp sau này.
Con luôn tự hào vì là học sinh của trường THPT Triệu Quang Phục, tự hào không chỉ vì được học tập trong một môi trường tốt, mà còn vì con đã được những thầy cô giáo giỏi tận tình dạy dỗ. Ở đây, thầy cô giáo không chỉ đơn thuần là một người thầy, người cô mà còn là người cha, người mẹ. Thầy cô sẵn sàng dành thời gian lắng nghe những thắc mắc, những tâm sự của chúng con. Thầy cô có thể tạo cho chúng con những trận cười sảng khoái trong giờ học khi chúng con cảm thấy căng thẳng. Thầy cô có thể kiên nhẫn lắng nghe và thông cảm với chúng con. Thầy cô khẽ cười và gật đầu khi con cúi chào lễ phép. Nhưng thầy cô cũng sẽ buồn khi chứng kiến học trò hỗn láo. Phải chăng thầy cô đã luôn không cho phép mình được khóc mỗi khi học trò hư, để giữ lòng mãi cứng rắn dạy bảo chúng con. Vâng, tất cả, tất cả từ những gì nhỏ nhặt nhất đến những điều cao cả nhất chúng con đều coi trọng vì đó là tình thương mênh mông như trời biển của thầy cô dành cho chúng con.
Xin cảm ơn các thầy giáo, cô giáo đã dìu dắt con từ những ngày đầu “tiên học lễ, hậu học văn”. Bằng tất cả những yêu thương, trân trọng và thành kính nhất con muốn gửi gắm qua cái cúi đầu trước những người cô người thầy đã dạy dỗ con nên người. Chúc các thầy cô luôn mạnh khỏe, hạnh phúc để mãi mãi vun đắp cho sự nghiệp trồng người thêm phần rãng rỡ!
Một số hình ảnh đẹp của ngày lễ tri ân 20/11!