• :
  • :
A- A A+ | Tăng tương phản Giảm tương phản

Thư gửi mẹ!

Yên Phú, ngày 02 tháng 10 năm 2019

Gửi tới mẹ Hường kính yêu,

“Một đời người - một dòng sông...

Mấy ai làm kẻ đứng trông bến bờ.”

Trang thứ hai (tháng 10) của quyển lịch hôm nay đã chính thức được mở. Ngồi trong phòng, bên cửa sổ, con nhìn ra ngoài. Ngày hôm nay là một chuỗi ngày dài và mệt nhọc của con. Những tia nắng cuối cùng của mùa hè cũng đã không còn nữa, mà thay vào đó là những trận gió lạnh, khiến lòng người càng buồn và cô đơn hơn. Bên ngoài, mọi thứ vẫn lặng lẽ tiếp tục trôi qua một cách nhẹ nhàng, tựa như một lẽ thường của quy luật tự nhiên. Vậy là một mùa đông thực sự đã sắp đến thật rồi. Những đàn chim trên trời cao cũng đã kéo nhau thành đàn, sải cánh bay về hướng mặt trời, đi tìm những tia nắng thu dịu mát còn sót lại, giống như tâm trí con lúc này. Con cũng đang bay, bay ngược về quá khứ để mong được tìm lại những ngày tháng mùa đông năm ấy, tìm lại những kỉ niệm của thời học sinh ngây ngô khi mới bước chân vào ngôi trường thân yêu mang tên Trường THPT Triệu Quang Phục.

          Mẹ biết không, con cảm thấy thật tự hào biết bao khi con được trở thành học sinh của Trường THPT Triệu Quang Phục và đặc biệt con còn thấy may mắn hơn nữa khi mà được mẹ dạy chính bộ môn mà con yêu thích. Con biết rằng con vẫn đang và cần sự chỉ dạy của thầy cô, không chỉ có mình mẹ, nhưng bản thân con lại đang “tìm lại kỉ niệm của những ngày tháng tươi đẹp đó.” Nghĩa là thế nào? Tạm hiểu là vị trí của mẹ trong lòng con không ai có thể thay thế được. Và không chỉ riêng con mà còn là các bạn khác trong lớp mình mong muốn, khát khao được một lần nữa, nghe mẹ giảng bài. Vì thế mà cảm xúc, kỉ niệm năm ấy trong con lại ùa về, như một cơn mưa, lòng lại bồi hồi nhớ.......đến – cháy – lòng.

Người ta bảo: "Khi xa rồi mới lưu luyến và thấy nhớ da diết". Phải, con đang nhớ về tất cả, con nhớ về những lời mắng mỏ đầu tiên khi con mới chỉ được học tiết đầu của mẹ, những lần con bị mẹ gọi bất chợt, con không trả lời được hay những ánh mắt của mẹ nhìn con trong suốt giờ học khiến lũ bạn ngồi cạnh con phải trêu vui con là: “Đừng ngồi cạnh tớ giờ này đấy, không cô giáo gọi tớ là tớ chết.” Rồi còn là những lần được ở lại để mẹ tổng duyệt chương trình cho ngày mai chúng con an tâm đi thi với đội bạn cho tốt....... Từ một đứa trẻ cấp hai mới lên, hồi ý con chưa từng nghĩ con sẽ có ngày trở thành con của bây giờ. Thậm chí, bạn bè của con cũng chẳng thể tin nổi. Nhưng chính mẹ đã khiến con thay đổi, từ hành động cho tới cả suy nghĩ. Mẹ đã từng nói rằng: “Có thể cô làm không giỏi nhưng cô có con mắt nhìn rất chuẩn.” Bất cứ việc gì chúng con làm, chúng con đều tự tin bởi luôn có mẹ ở phía sau hậu thuẫn, chỉ đường dẫn lối. Không chỉ vậy, mẹ còn có phong cách làm việc rất khoa học: làm thì ra làm, chơi thì ra chơi, một khi đã làm là làm cho ra trò, đạt kết quả cao, còn làm mà mang tính chất chống đối thì mẹ sẽ thôi ngay việc đó... Khoảng thời gian ấy tươi đẹp biết bao. Và từ “Nhớ” để diễn tả sẽ mãi chẳng thể đủ. 

Hôm nay, con nhớ mẹ!

Con vẫn gọi mẹ là người đặc biệt. Mẹ không đơn thuần là một cô giáo, mẹ như một người mẹ thứ hai, có khi như một người chị gái, một người bạn thân. Con nghĩ rằng, nếu tính thời gian mà con ngồi tâm sự với mẹ thì có lẽ còn nhiều hơn với mẹ ruột của con. Bởi mẹ là một người biết lắng nghe, mẹ biết con cần gì, biết con gặp khó khăn chỗ nào, rồi từ đó mẹ dần dần tháo mắc từng nút một. Có thể mẹ ruột của con cũng làm được như vậy, nhưng chắc do thời gian con ở trường nhiều hơn so với ở nhà nên con không thể kể hết cho mẹ ruột của mình nghe. Nhưng con vẫn sẽ mãi tin một điều vào quyết định của mẹ ruột con, ấy là gửi gắm con cho mẹ - người mẹ thứ hai trong cuộc đời con. Và nhờ mẹ mà con đã trưởng thành hơn nhiều.

Mẹ giúp con tin vào chính mình hơn:

Con của ngày hôm qua đã thực sự khác con của ngày hôm nay. Con lúc trước là một đứa ngây ngô, là một đứa luôn có mặc cảm với tất cả mọi người. Nhưng mẹ đã xuất hiện và khiến cuộc đời con trở nên tươi đẹp hơn biết bao. Ấn tượng đầu tiên của con về mẹ chính là hình ảnh mẹ đứng trên bục giảng bằng tất cả tình yêu với nghề mà mẹ có. Tình yêu ấy thật mãnh liệt, đầy nhiệt huyết. Con nhớ, những giờ giảng hăng say của mẹ, như lắng đọng tận sâu trong trái tim của con. Để mỗi khi con nhớ lại, con lại thấy vừa vui mà cũng vừa buồn. Vui vì những giờ học mà mẹ đã hao tâm tổn trí để chuẩn bị, chỉ mong chúng con có những giờ học không áp lực, nhẹ nhàng và thoải mái nhất. Hơn nữa, những câu từ mà mẹ truyền đạt tới chúng con luôn dễ hiểu, bên cạnh vốn tri thức đó thì còn là những bài học về cuộc sống giúp chúng con thêm hiểu hơn về lẽ sống trên đời, về những ngang trái, đúng sai trong xã hội thật giả lẫn lộn này. Để rồi, từ những vần thơ, mẹ chắp cho con đôi cánh để con tự tin thể hiện mình trước các bạn, trước thầy cô và cả trong lòng mẹ. Tuy nhiên, con lại buồn lắm mẹ ạ! Buồn vì giờ đây, thứ cảm xúc đó con đâu có thể tận hưởng lại một lần nào. Giờ đây tất cả chỉ là quá khứ, và con phải sống cho hiện tại. Thế nhưng con vẫn luôn tin mẹ sẽ ở bên cạnh con, bởi “ngoài kia nếu có khó khăn quá về nhà con nhé, có mẹ chờ”. Vì thế mà con sẽ trân trọng quá khứ, để khi nhìn lại con biết mình, đã từng là ai, vị trí của mình ở đâu, để trân trọng, và biết ơn, vì những gì quá khứ đã cho ta, để ta có một hiện tại, tươi đẹp như bây giờ. Con sẽ mãi lạc quan, vui tươi, cố gắng học hành chăm chỉ để chứng tỏ cho mẹ thấy, dù xa mẹ - con vẫn có thể sống tốt, bằng tất cả sự tin tưởng thương yêu mà mẹ đã dành cho con trong suốt quãng thời gian qua.

Mẹ kéo con dậy những khi con bế tắc nhất:

 

Chuỗi tháng ngày bế tắc nhất mà con trải qua đó là nghe được tin: mẹ sẽ tạm “rời xa” chúng con một thời gian để chúng con có thể mạnh mẽ thích nghi với môi trường mới, con đã không kìm được lòng mình. Đêm hôm ấy con khóc, con nghĩ về những tháng ngày không mẹ bên cạnh, con biết phải tâm sự với ai, có phải con đã quá phụ thuộc mẹ chăng? Nên khi nghe cái tin dữ ấy, trời đất trong con như sụp đổ hoàn toàn. Con vẫn chưa chuẩn bị tâm lý rằng sẽ có: buổi học cuối cùng mà mẹ đứng lớp...Và chính cái tin ấy khiến con lại trở lại thành con của ngày xưa, chán nản và yếu đuối. Con muốn kể hết nỗi lòng này ra cho vơi nhẹ đi nhưng bạn bè không hiểu con, thậm chí đến cả người mà con yêu thương nhất, con cũng không tìm thấy sự đồng điệu nào trong đó. Con bế tắc và không biết chia sẻ với ai. Đến một lúc nào đó không thể chịu nổi và con "định thử" nói với mẹ. Mẹ thì vẫn luôn thế, vẫn luôn là người duy nhất bên con những lúc con lạc đường hay đi vào ngõ hụt. Tâm sự, con kể hết với mẹ, và mẹ đã kể cho con nghe một câu chuyện để an ủi con. Câu chuyện đó nói về ngọn gió điên cuồng. Nó cuốn phăng, thổi tung các sinh vật trong vườn, quật gãy các cành cây. Nhưng cây hoa hồng vẫn hiên ngang, dù ngọn gió có giận dữ, điên cuồng muốn lật đổ. Hoa hồng biết ngọn gió có thể bẻ gẫy hết các nhánh cây, cuốn sạch những đám lá và làm thân cây lay động nhưng nó vẫn bám chặt vào đất, im lặng chịu đựng và không hề gục ngã. Và chính nhờ những cơn gió tàn bạo đó đã giúp hoa hồng càng thêm sức mạnh, chịu đựng trước tự nhiên. Cũng giống như con người, nếu cuộc đời được trải thảm quá bằng phẳng thì nó sẽ quá nhạt nhẽo, chúng ta cần phải có chút biến động để học được cách thích nghi và sinh tồn. Đây sẽ là bàn đạp vững chắc cho con tiến bước vào tương lai phía trước mẹ ạ! Nghe xong câu chuyện đó con chỉ muốn khóc cho thật to, nhưng con mà khóc lúc này thì con sợ sẽ chứng tỏ cho mẹ thấy con là đứa yếu đuối. Vì thế con đã cố kìm nén lại, và đêm ấy, trong căn phòng tối, con đã khóc rất nhiều... khóc vì lời động viên mà mẹ ghi vào cuốn vở của con năm ấy: “Hãy cố lên, vì tương lai còn ở phía trước và em đang bước về đó...”

Tháng tri ân, ngày tri ân đang đến gần rồi. Gửi tới mẹ ngàn lời tri ân chân thành nhất, ngàn cái ôm và nỗi nhớ. Con luôn khắc ghi lời mẹ dạy.   

Mẹ Dương Thị Hường...!!!

2h23', 02/ 10 /2019

Kí tên

Học trò đặc biệt của mẹ

Quỳnh Anh 12A3 (Khóa 2016-2019)


Tổng số điểm của bài viết là: 12 trong 3 đánh giá
Click để đánh giá bài viết
Văn bản
Video Clip
Liên kết website